(TUỔI ĐỘNG CỠN)
Phần 1
Tính ra năm nay tôi mới được 17 tuổi, thế nhưng ai nhìn cũng bảo tôi già cấc già câng. Sở dĩ tôi bị tai tiếng như thế, có lẽ vì tôi đã được gọi là đàn bà từ khi mới 12, và kể từ đó bao nét hồn nhiên trong tôi đều mất sạch.
Phần 1
Tính ra năm nay tôi mới được 17 tuổi, thế nhưng ai nhìn cũng bảo tôi già cấc già câng. Sở dĩ tôi bị tai tiếng như thế, có lẽ vì tôi đã được gọi là đàn bà từ khi mới 12, và kể từ đó bao nét hồn nhiên trong tôi đều mất sạch.
Mẹ tôi là người đầu tiên chê trách tôi nhiều nhất. Thấy bộ ngực tôi đồ sộ và thường nhâng nháo đánh trần, chẳng lót liếc gì cả, bà chửi toáng lên : mẹ kiếp, vú mới vê chành dành ra như ổ mối, tao truyền đời cho mày, không khéo giữ, con trai nó đè ra bú bóp, mút mát thì bể mẹ nó hết vốn.
Tôi dửng dưng trước lời mẹ, có khi còn ngầm than : mẹ xưa và cổ hủ quá. Tôi nhớ lại mẹ thường kể lể : ngày xưa bọn tao dấu ngực như mèo dấu cứt. Hễ nhu nhú một tí là lo lấy vải nén chặt, để tuềnh toàng như mày, các cụ tế cho. Có đâu như bọn mày ngày nay, mới tí tuổi đã lù lù thấy sợ.
Tôi nhí nhảnh đùa mẹ : thế lo cất giữ như mẹ rồi có thoát được việc nó xổ tếu ra không ? Mẹ giẩu môi lên vớt vát : cha con mẹ mày, trứng mà đòi khôn hơn vịt. Tao giữ là bổn phận phải giữ, kiêng dè để cánh con giai khỏi nhìn vào, còn chuyện lấy chồng là do các cụ định đoạt với nhau từ hồi nảo hồi nào ai mà biết.
Tôi phá lên cười nhỏn nhoẻn, mẹ lại mắng té tát : sư mày, cứ hềnh hệch ra thế, có ngày chúng đè cho thì giãy đành đạch, chổng mông lên mà gào. Nói nào ngay, dạo đó vú tôi to thật, nhìn ngang nhìn dọc chúng cứ bè bè ra tựa mâm xôi, có ngằn có lớp, ú ụ thật kinh.
Vào lớp tôi cố rón ra rón rén, khốn nỗi càng giữ chúng lại càng phản kháng kịch liệt. Mỗi bước chân tôi đi, chúng nhúng nha nhúng nhính như đưa võng. Bọn trai đang đứng “ tám “ cũng phải nín thở trố mắt ra nhìn. Có đứa bỗng dưng nghẹn tắc cổ, phải ngáp ngáp lấy hơi, liếm môi liếm mép, thèm ra mặt.
Vào lớp tôi cố rón ra rón rén, khốn nỗi càng giữ chúng lại càng phản kháng kịch liệt. Mỗi bước chân tôi đi, chúng nhúng nha nhúng nhính như đưa võng. Bọn trai đang đứng “ tám “ cũng phải nín thở trố mắt ra nhìn. Có đứa bỗng dưng nghẹn tắc cổ, phải ngáp ngáp lấy hơi, liếm môi liếm mép, thèm ra mặt.
Bạn bè vẫn thường trêu tôi : giời ạ, chính bọn tao cũng muốn lăn đùng vì cặp đèn pha của mi đó nhỏ. Bố khỉ, ăn của gì mà chúng sưng vều lên thế ! Miệng nói mà các bàn tay chúng quơ quơ, tôi hoảng né tránh, chạy tán loạn.
Còn nói gì mấy anh giai nhà ta. Tay nào cũng ra điều nghiêm nghị mà gặp tôi là đều nhìn muốn rớt ngươi ra, có tay còn lập cập vấp chân, vat ay, ngã bổ xoài ra đất. Tôi được thể càng trêu chọc các bạn. Tôi lẳng người rung rung cho hai vú xập xình và kháo lên ra rít : giời ạ, sao mà chúng nặng nề làm mình muốn khụm người xuống.
Vừa nói tôi vừa ưỡn tếu cặp kèn tây lên, lắc huyên thuyên, anh nào anh nấy khờ khạo, nuốt nước bọt ừng ực. Tôi hí hửng với trò khiêu khích của mình, giả vờ liếc xéo một anh trong khi nháy nhó với một anh khác hẹn hò : tan học, chớ hộ em về nhà tí nhé !
Tôi có tiếng là chúa gây sự ở trường. Anh nào cũng tưởng bở nghĩ là nắm được tôi đến nơi nên nhìn nhau ghen tuông dữ dội. Có tay ngông nghênh đề nghị : em đừng tơ lơ mơ với thằng cà lơ đó, chúng chỉ rình để lợi dụng em thôi, chỉ có anh nghiêm túc yêu em, thằng nào làng xàng anh uých bỏ mẹ.
Tôi tán vào : có thế chứ, vậy mới gọi là người bảo vệ cho em. Cu cậu hí hửng ra trò, tưởng bở, ghé nghiêng người gạ gẫm tôi : bữa nào cho anh nghía một tẹo và chưa chi anh đã nuốt vội nuốt vàng cục dãi vừa ứa ra, sợ nó vãi ra quanh mồm thì chuế.
Tôi ung dung chân sáo như thế ở nhà đến trường. Mẹ càng lo sốt vó lên chỉ sợ con gái nhẹ dạ bị thằng nào nói ngon nói ngọt phễnh cho một bụng rồi đánh bài “ anh không còn yêu em nữa “ thì tiêu đời quả bom chứa trong nhà của mẹ đi.
Phần 2
Thế nhưng điều mẹ sợ không xảy đến với tôi vì bất cứ một anh giai nào ở bên ngoài, mà mọi chuyện đã xảy ra từ một người bạn của mẹ. Số là bố mẹ giận dỗi nhau từ đời nào không biết, đùng cái hai ông bà ly dị nhau. Chả cần mất công lênh ra hầu tòa, hay chạy thầy cãi, hai ông bà quyết định ngon ơ, tự xé giấy hôn thú và sống riêng, không làm phiền nhau mảy may chi cả.
Thế nhưng điều mẹ sợ không xảy đến với tôi vì bất cứ một anh giai nào ở bên ngoài, mà mọi chuyện đã xảy ra từ một người bạn của mẹ. Số là bố mẹ giận dỗi nhau từ đời nào không biết, đùng cái hai ông bà ly dị nhau. Chả cần mất công lênh ra hầu tòa, hay chạy thầy cãi, hai ông bà quyết định ngon ơ, tự xé giấy hôn thú và sống riêng, không làm phiền nhau mảy may chi cả.
Tôi đứng giữa, cả hai bên ai cũng muốn giữ tôi, song mẹ gạt phắt : ông là đàn ông, đến tự thân còn lo chẳng xuể, ôm nó vào chỉ hại con bé thôi. Bố có nghe ra hay không chả rõ, song vẫn lừng khừng phán : ờ bà muốn nuôi nó thì cũng được. Song bố lại dọa : nhưng mà bà để nó thiếu thốn hay gầy người thì đừng trách.
Có lẽ thế mà dù mắng cứ mắng, chửi cứ chửi, mẹ vẫn rất yêu tôi. Mẹ thường ca cẩm : đàn ông sướng thật, vui thì ở, buồn thì tếch, lại còn hăm he dọa nạt. Hai người chia tay, buồn, mẹ ấp ủ tôi ra rít. Tối hai mẹ con ngủ chung giường, tôi hay rúc vào mẹ nhõng nhẽo.
Có lẽ thế mà dù mắng cứ mắng, chửi cứ chửi, mẹ vẫn rất yêu tôi. Mẹ thường ca cẩm : đàn ông sướng thật, vui thì ở, buồn thì tếch, lại còn hăm he dọa nạt. Hai người chia tay, buồn, mẹ ấp ủ tôi ra rít. Tối hai mẹ con ngủ chung giường, tôi hay rúc vào mẹ nhõng nhẽo.
Nói nào ngay, người cụ thơm thật, lúc nào cũng thoang thoảng hương trầm, tôi thích ghếch mũi vào hít vú mẹ qua làn lụa ngực áo và lịm dần vào giấc ngủ. Lắm khi trằn trọc, tôi đùn đẩy ngực áo mẹ xổ khuy ra, tôi trầm trồ reo và khen : mẹ trắng quá, vú lại đầy và đẹp, sao mẹ không tìm một người bạn bước thêm mà cam phận hẩm hiu chi vậy.
Mẹ mắng yêu : nỡm ạ ! Mày mới nhớn nên chả biết gì sất, lấy chồng chỉ bận tâm thêm, mày xem bố mày khắc biết. Đàn ông gì mà ghen kinh khủng, lúc nào cũng cuồm cuỗm sợ mất vợ, thế nên mới bỏ mẹ con dông.
Tôi cố bênh bố : có yêu thì mới ghen chứ. Tại mẹ không biết chiều nên bố mới giận. Mẹ cáu tiết không kịp giữ lấy lời : mày còn muốn tao chiều lão thế nào nữa ? Thân tao lão bầm dập thỏa thuê, đêm nào cũng sùng sục mấy phùa, cóc ngủ nghê gì được. Lại thêm còn học mò ở đâu ra ba cái trò khỉ, bắt tao áp dụng, mệt bỏ bu.
Tôi tò mò muốn biết, mẹ giẫy nẩy kêu lên : học chi mấy các món bệnh hoạn đó, chỉ tổ róc liệt người thêm. Đại khái thì ông nào cũng thích nằm với vợ kiểu này kiểu khác mới chịu. Và chưa chi mẹ đã bù lu bù loa : dẹp, con nít con nôi đừng hỏi chi ba mớ rối rắm đó.
Thấy tôi xụ mặt, mẹ vớt vát : mày chả cần học đâu, mẹ kiếp, mai kia bị thằng nào cuỗm về, nó rành sáu câu, nó hành mày tà la, chừng đó lại ước giá gì mình đừng biết cho đỡ khổ. Tôi vẫn chưa chịu nhượng bộ : ừ thì mẹ đã bị bố hành, nhưng mẹ còn trẻ, chả lẽ đành cui cui sống lẻ suốt đời, mẹ phải thực tế nghĩ đến thân một chút chứ !
Để phụ họa vào ý tưởng khích lệ mẹ thêm mạnh mẽ, tôi khều khào lật vạt áo mẹ lên và chúi đầu vào hít day lên cặp vú mềm và đầy của mẹ mà nịnh : con nhìn cũng đã mê, huống gì là các bố, mẹ dấn tới bước nữa đi, con ẩm hộ hết mình.
Mẹ cười khùng khục : chị khéo nịnh như bố chị, trách gì tôi chẳng tả tơi và giờ sống côi cút. Và mẹ nói lảng đi : giờ cũng già rồi, còn ai nhìn nhỏ chi mà tính chuyện nọ kia. Thế nhưng mẹ nói thế mà chắc gì đã đúng thế.
Bằng cớ là thỉnh thoảng vẫn có ông bạn bố lờn vờn đến thăm. Lúc đầu mẹ còn e dè, sau quen quen, lại thấy chú khéo nói và thiết tha muốn tới lui thăm chừng và an ủi mẹ thì mẹ có vẻ xiêu. Trước chú còn đến thưa thưa, chỉ vào ban ngày ban mặt, dần dần mẹ mời chú ở lại, lo phục dịch cơm nước và nói chuyện đến khuya, tôi buồn ngủ díu cả mắt nên đi kềnh sớm.
Tôi ngủ một giấc dài, chợt tỉnh, nghe xung quanh im ắng, mò mò chẳng thấy mẹ đâu, song lại lăn ra ngáo tiếp. Sáng dậy, nhìn vẻ mẹ hí hửng, tôi nhận ra mẹ rất vui. Mẹ lo cho tôi từng miếng điểm tâm, ly sữa, và ríu ra ríu rít như chim sáo. Tôi không thấy chú nên đặt câu hỏi, mẹ xí xóa kể : hôm qua chú ngồi cà kê mãi đến khuya khuya mới về, mẹ ngại vào lại đụng chạm làm mày thức dậy nên ghé nằm tạm nơi cái xô pha cho mày yên giấc. Kế liền mẹ hoạt kê oang oang : sướng nhé, ngủ một mình tha hồ lăn quẫy không sợ va vào mẹ.
Nhìn dáng mẹ tươi tắn, người như phổng phao ra, tôi đoán mò đoán mịt, nhưng giữ không thốt ra miệng. Tôi bắt đầu lưu ý đến mẹ, tuy thâm tâm vẫn mong mẹ có chú để tâm sự cũng vui. Sự hiện diện của chú trong gia đình càng lúc càng nhặt lên, mẹ đã mời chú nay cơm trưa, mai tiệc sáng. Có lần chú nửa đùa nửa thật ướm ý : có lẽ phải tính đến chuyện góp gạo thổi cơm chung để khỏi tới lui phiền phức.
Mẹ tế nhị im ỉm, nhưng tôi reo toáng lên : phải đấy, chú đến ở cho mẹ cháu vui, để bà vò võ cháu cũng sốt ruột. Chú cười hề hà liếc nhìn mẹ, mẹ vờ quay đi tránh. Vậy mà chú đến thật, mẹ sửa soạn cho chú một phòng riêng và hai mẹ con vẫn ngủ chung.
Tôi vẫn xà nép vào bên mẹ, rúc rich lòn tay vạch áo mẹ mà sờ cặp vú, hay luồn vào cạp quần mẹ xoa xoa chỗ mông và khen líu lo. Mẹ nhột nhột, la choe chóe và lấy tay đùn đẩy ra chống trả. Cẩn thận hơn, lúc ngủ tôi gác đùi qua bụng mẹ và nằm cuộn tròn hưởng hơi mẹ cho ấm.
Tuổi con gái ăn chửa no, lo chửa tới, nhưng dăm lần tôi phát hiện đang đêm mẹ lẻn đi đâu, bỏ tôi nằm chèo queo một mình mà tôi không hay biết. Tôi không buồn, không sợ, mà sao vẫn có tiếng thở dài. Thường sau mỗi đêm ấy, sáng ra nhìn mắt mẹ long lanh hơn, người nhanh nhẹn hơn và thoáng có lần gặp cảnh mẹ hớ hênh mặc cái áo mỏng mà bên trong vắng cái lót.
Tôi nhận ra đôi vú mẹ như căng nở hơn trước, cái màu nâu non ở quầng vú đã nhạt bớt và ưng ửng hồng. Tôi chúm chím cười bâng quơ, mẹ chột dạ hét : mày cười cái quỉ quái gì mà hềnh hệch ra thế. Tôi lấp liếm cho qua : con vui thấy mẹ trẻ ra mà mẹ cũng mắng.
Sự thân mật giữa chú với mẹ diễn ra đã đành mà đến phần tôi chú cũng dành sự ưu ái hơn lên. Chú đã bàn hỏi ý mẹ bữa nào cả nhà tổ chức dã ngoại để tình thân thêm đậm đà, cởi mở. Vốn là con bé thích bay nhảy, tôi vun vào ngay tức khắc : phải đấy mẹ, mình nên trở thành một gia đình quan tâm đến nhau thật sự đi.
Những bức rào đã giỡ bỏ, nên chỗ nào trong nhà giờ đều trở thành chốn ra vào tự nhiên của bất cứ ai. Mẹ lấy cớ tôi đã lớn, nên cho ở riêng, nên từ đó tôi có một giang sơn không ai động chạm đến, tha hồ mà bày xả.
Những bức rào đã giỡ bỏ, nên chỗ nào trong nhà giờ đều trở thành chốn ra vào tự nhiên của bất cứ ai. Mẹ lấy cớ tôi đã lớn, nên cho ở riêng, nên từ đó tôi có một giang sơn không ai động chạm đến, tha hồ mà bày xả.
Có lần chú ghé vào xem và phê phán : con gái con nứa phải thận trọng. Quần áo nên xếp gọn gang, kín đáo, đừng bỏ vương bỏ vãi khắp nơi. Tập cái thói quen để sau này không bị ai chê trách. Chú vừa nói vừa nhón ngón tay xỏ qua cái dây nịt vú của tôi vứt chỏng trơ ở đầu giường la bải hải : mặc cái nào xong thì giặt và cất vào tủ, ai lại bạ đâu quẳng đó, bận sau chú không muốn thấy cảnh tuềnh toàng như thế nữa.
Phần 3
Sự thân mật giữa mẹ và chú ngày càng thêm đậm đà thắm thiết, đến nỗi dù là con ngốc nghếch (như mẹ vẫn chê), tôi cũng nhận được ngay. Tôi chú ý đến nét sáng rỡ nơi mặt mẹ, ở vóc dáng ngày càng lộ đẫy đà, và không biết tôi nghĩ có đúng chăng, ngực mẹ càng lúc càng to ra, nở căng và mông cũng chẳng kém.
Sự thân mật giữa mẹ và chú ngày càng thêm đậm đà thắm thiết, đến nỗi dù là con ngốc nghếch (như mẹ vẫn chê), tôi cũng nhận được ngay. Tôi chú ý đến nét sáng rỡ nơi mặt mẹ, ở vóc dáng ngày càng lộ đẫy đà, và không biết tôi nghĩ có đúng chăng, ngực mẹ càng lúc càng to ra, nở căng và mông cũng chẳng kém.
Có lần tôi đùa hỏi mẹ thì mẹ chối bay biến, đánh lảng sang chuyện khác, nhưng tôi không hề thấy giận. Trái lại tôi vừa mừng lại vừa lo. con ngựa cái, nhớn tướng mà còn vòi ngậm ti, cứ như đàn ông nghịch các bà. Tôi thích thú nằm mút mát, sờ soạng hai vú mẹ nhiều hơn, mẹ ư ư không nói ra lời nào nữa. Trái lại, có lúc mẹ quàng ôm lấy tôi, hôn tíu tít lên trán và nói đả đớt : mày làm tao cũng xốn xang khắp cả người.
Đêm đó, tôi ngủ say sưa bên mẹ. Chợt tỉnh giấc lúc quá khuya, nhận ra tôi nằm trống trơn một mình, mẹ bỏ đi đằng nào. Tôi định choàng dậy đi tìm, song nghĩ sao lại nằm yên, lẩm bẩm : mặc, thôi để mẹ tìm một chút cảm giác cho đỡ đơn côi cũng tốt.
Phần 4
Lúc gần sáng, còn đang mơ mơ màng màng thì tôi nghe tiếng mẹ lẹp xẹp trở về. Tôi làm như vẫn ngủ say, mẹ rón rén leo lên giường, kéo ôm tôi. Đến lúc này tôi mới vờ mớ ngủ, lầm bầm nói : mẹ ơi. Mẹ xiết chặt, hôn lia lịa lên trán tôi.
Lúc gần sáng, còn đang mơ mơ màng màng thì tôi nghe tiếng mẹ lẹp xẹp trở về. Tôi làm như vẫn ngủ say, mẹ rón rén leo lên giường, kéo ôm tôi. Đến lúc này tôi mới vờ mớ ngủ, lầm bầm nói : mẹ ơi. Mẹ xiết chặt, hôn lia lịa lên trán tôi.
Tôi nhõng nhẽo ôm chầm và xiết lấy mẹ. Dáng mẹ vừa mệt mỏi lại vừa hớn hở, tôi lại vén vạt áo rúc vào hít hít. Mùi thơm da thịt mẹ nhạt bớt đi, trong khi một mùi nồng nồng rất đàn ông phảng phất. Tôi định ngậm vú mẹ, song ngửi thấy mùi khét khét của thuốc lá, đành thôi. Có lẽ mẹ nhận ra vẻ khác lạ của tôi nên nói chống chế : mẹ không ngủ được, ra ngoài một lúc, giờ lại vào.
Rồi mẹ vừa xiết vừa ôm tôi bừng bừng. Tôi nằm im giữa ý phản đối lẫn cảm nhận. Tôi chỉ túm lấy hai đầu vú vê nhằn nhằn, mẹ thở mạnh kêu “ ới, buồn ngủ chết đi được “. Tôi biết mẹ vừa qua giờ phút ăn nằm với chú, người mẹ còn sực nức mùi luyến ái của nhau, nhưng tôi không nói gì sất.
Tôi là người xuống bếp sớm nhất, chú đã ngồi đó tự pha cà phê uống. Chú cũng phảng phất vẻ uể oải, nhìn thấy tôi đăm đăm, chú nói bâng quơ : trời nóng thiệt, chẳng chợp mắt được nên chú dậy pha cà phê uống cho tỉnh.
Tự dưng tôi đâm giận chú. Tôi nghĩ bụng sao người lớn hay tìm cách lừa bọn trẻ chúng tôi. Có lẽ dưới con mắt các đấng, bọn tôi vẫn còn nhỏ nhít, dễ xỏ mũi nên nói sao cũng được. Nghĩ bụng như thế, tôi nói xóc óc chú : hay thật, mẹ cũng vừa than khó ngủ, giờ chú lại cũng than, hay là hai ông bà có cùng tâm tư như nhau mà không nhận ra.
Chú hơi cau mày ngạc nhiên, vểnh vểnh bộ râu mép, như con dế bị chiếc que gắn sợi tóc kích thích. Chú nhìn tôi đăm đăm rồi than thở : hình như con giận chú ? Tôi không trả lời mà tưởng tượng đến hàm râu đó khi chạm vào mẹ. Bất giác tôi muốn nổi xung lên, tôi nói cay nói đắng : có lẽ phải đi ở nơi khác để nhà rộng rãi hơn cho đỡ ngột ngạt.
Chú chộp vội cốc cà phê, trút vào miệng uống ừng ực rồi kháo : còn sớm, chú ngả lưng một tí. Chú bỏ lửng tôi ở bếp, đi một mạch về phòng. Tôi buồn rạo rực và thấy ngứa ngứa ở bàn tay, thừa thãi như bơ vơ sao đó.
Tôi tự bảo lòng : bình tĩnh, bình tĩnh, đừng hục hặc. Tôi lạ lùng về suy nghĩ, cử chỉ của tôi : tại sao tôi vừa như khuyến khích, lại vừa sợ mất mẹ. Tôi đã từng ẩm hộ việc mẹ đi bước nữa mà sao giờ lại thấy khó chịu khi mẹ đã tìm được chú.
Tôi tự bảo lòng : bình tĩnh, bình tĩnh, đừng hục hặc. Tôi lạ lùng về suy nghĩ, cử chỉ của tôi : tại sao tôi vừa như khuyến khích, lại vừa sợ mất mẹ. Tôi đã từng ẩm hộ việc mẹ đi bước nữa mà sao giờ lại thấy khó chịu khi mẹ đã tìm được chú.
Phải chăng tôi bực thay cho bố ? Phải chăng tôi ích kỷ ? Hay là tôi đang ghen, ghen với người yêu của mẹ vì mình bị bỏ rơi. Cứ thế tôi tự dằn vặt bởi các liên tưởng của mình. Tôi sầu tình, ngả dài nửa người lên bàn, thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi khi mẹ xuống lo điểm tâm, lay nhè nhẹ, tôi ôm chầm lấy mẹ và khóc thút thít. Mẹ ngớ ra, chả hiểu tôi khóc vì sao, gạn hỏi mấy tôi chỉ nấc chứ không nói. Mẹ nhăn nhó khó chịu, đay nghiến nhiều lần, tôi sẵng giọng lên : tại sao đêm mẹ bỏ con đi đâu ? Mẹ ớ ra, trợn trừng mắt, dò xét.
Tôi vùng vằng đứng dậy, chạy bổ về phòng. Mẹ gọi mấy tôi cũng không dừng. Tôi đóng sầm cửa, gài chốt, phóng lên nằm và khóc ngon khóc lành. Hôm đó tôi bỏ buổi học và mẹ cũng không động đến, sợ tôi càng hung lên.
Chiều đến mẹ ngọt nhạt dỗ dành. Mẹ làm các món tôi thích và hứa sẽ cùng tôi đi đến nơi nào tôi muốn. Tôi vẫn lừ đừ không bắt chuyện, mẹ rơm rớm nước mắt, khiến tôi hắt hiu theo. Có lẽ mẹ đã nói với chú nên chú vả lả trêu nghịch tôi, tôi vẫn trơ như đá.
Hai người lay động mãi không được thì chính mẹ huỵch toẹt tuyên bố lập trường : mẹ nghĩ là mày ưng bụng để mẹ vui vẻ dấn bước nữa, nhưng nào ngờ mày nói thế mà không phải thế. Vậy để mẹ sắp xếp mời chú về lại nhà chú, còn hai mẹ con mình lại hú hí với nhau.
Chú mấy lần ấp úng góp ý vô : em, đừng làm con nó sợ, nhưng mẹ gạt phắt đi. Tôi bực mình nên lừ lừ, hết nhìn chú lại nhìn mẹ, mặt câng câng như sẵn sàng tỏ ra bướng bỉnh. Mẹ thôi không nói, cả nhà lặng phắc như tờ.
Chú cứ ngồi khịt khịt mũi, còn mẹ hết đứng lên lại ngồi xuống, sốt ruột triền miên. Tôi không hiểu sao mình giở hơi như thế. Nhưng mà tôi tức, tôi không thích xen lẫn bất cứ mùi gì lạ trên cơ thể mẹ tôi, nhất là quanh hai bầu vú.
Đang khi mọi người lơ lửng thì nghe tôi cấm cảu hét lên : tại sao chú vào phòng với mẹ mà còn hút thuốc. Tôi nghĩ ra cái cớ vô duyên để bắt chẹt chú : nhỡ chú ngủ quên để lửa xém cháy thiêu mất mẹ còn gì ?
Đúng là con người ta khi lúng túng thì khó bề sáng suốt. Chú nghe tôi nói thì vu vơ gom vào : ừ nhỉ, chú xin lỗi. Phần mẹ cũng bẽn lẽn nhìn tôi lạ lẫm. Mãi mãi mới nghe chú nói thêm : chú hứa, sẽ không sơ sót với mẹ như thế nữa.
Đúng là con người ta khi lúng túng thì khó bề sáng suốt. Chú nghe tôi nói thì vu vơ gom vào : ừ nhỉ, chú xin lỗi. Phần mẹ cũng bẽn lẽn nhìn tôi lạ lẫm. Mãi mãi mới nghe chú nói thêm : chú hứa, sẽ không sơ sót với mẹ như thế nữa.
Tôi tạm hài lòng nên cố nhếch miệng
cười, cả nhà bớt trầm trọng đi. Tôi toang toang đề nghị : cuối tuần này cả nhà ta tìm chỗ đi chơi cho vui vẻ. Cả mẹ lẫn chú ừ ừ theo ngay. Mẹ khao khao kiểu chữa cháy : phải rồi, lâu nay mình quên béng chuyện thư giãn nên dễ cáu kỉnh, làm phiền lòng nhau.
Chú cũng chen vô : con nó lớn, anh và em có bổn phận phải chăm lo cho nó. Và tuy chú nói thật tình, nhưng tôi lại nghe líu lo như chú đang hát : cả nhà ta cùng thương yêu nhau. Tôi vồ ngay lấy câu của chú pha trò : chú làm như còn học lớp mẫu giáo không bằng. Mẹ cười hềnh hệch ngay được.
Sau này, mẹ theo gạn hỏi mãi, tôi hé lộ nguyên do : con rất kỵ ai hút thuốc mà cứ chúi mũi vào hít vú mẹ, mùi đó làm con khó chịu. Mẹ có vẻ thẹn, muốn bênh vực chú mà cố nhịn. Mãi mãi lâu dần mẹ trút bỏ tâm sự bằng cách nói lửng lơ : ối, các ông lu bù chí xác, mình làm sao đỡ kịp, cứ thấy vú là thi nhau hít, mình có cấm, có hét thì các bố cứ lăn xả vào.
Tôi cũng đủng đỉnh chọc tức mẹ : thì cụ đừng xề xề cặp vú, lấy đâu các lão châu chẩu nhẩy vô. Mẹ chố chố lên đầu tôi dọa, nhưng không nỡ. Mà chỉ nghe bà than vắn thở dài : thân đàn bà bị bao vây đủ thứ, sao mà khổ đến thế.
Phần 5
Tôi nhớ mãi hôm đó. Tôi vào lớp như thường lệ. Bon con giai đang hí hửng chuyền tay nhau tấm ảnh gì đó, chợt nhìn thấy tôi, chúng im phăng phắc. Có đứa ngoe nguẩy như mèo bị bắt gặp ăn vụng, sợ bị chủ cắt tai.
Sự tò mò thúc đẩy tôi muốn biết nội dung tấm ảnh ra sao khiến tôi ngọt nhạt nịnh nọt mấy ông mãnh : các đằng ấy xem món gì mà thích thú thế, có thể cho tớ góp mắt nghía một tí chăng ? Thằng này đùn thằng kia, nhưng tuyệt chẳng thằng nào muốn khoe cái của khỉ ra cả.
Tôi nhớ mãi hôm đó. Tôi vào lớp như thường lệ. Bon con giai đang hí hửng chuyền tay nhau tấm ảnh gì đó, chợt nhìn thấy tôi, chúng im phăng phắc. Có đứa ngoe nguẩy như mèo bị bắt gặp ăn vụng, sợ bị chủ cắt tai.
Sự tò mò thúc đẩy tôi muốn biết nội dung tấm ảnh ra sao khiến tôi ngọt nhạt nịnh nọt mấy ông mãnh : các đằng ấy xem món gì mà thích thú thế, có thể cho tớ góp mắt nghía một tí chăng ? Thằng này đùn thằng kia, nhưng tuyệt chẳng thằng nào muốn khoe cái của khỉ ra cả.
Thậm chí cái thằng đang cầm bức ảnh còn tính bài chuồn, song tôi đã hét dọa : các cậu không cho tớ xem, tớ vào mách thầy, đừng trách. Bọn này vốn thích gạ nhìn ngực tôi, nên để khích bác bọn chúng, tôi hứa rồ hứa dại : nếu cho tớ xem thì tớ cũng đền đáp bằng cách cho các cậu nhìn lại ngực tớ.
Cả bọn thi nhau nuốt nước bọt ực ực, song vẫn đắn đo. Tôi phải vặn hỏi lại lần nữa : thế nào, các cậu định cho tớ xem, hay là tớ vào thưa với thầy đây. Nói đoạn, tôi ngúng nguẩy ra cái điều muốn nhón chân đi. Mấy nhóc ghé tai nhau thì thầm gì một lúc thì một thằng ra điều kiện : ảnh này con gái con nứa chẳng nên xem, thế nhưng đằng ấy nài quá, bất đắc dĩ chúng tớ phải chiều.
Rồi chúng còn bắt tôi giơ bàn tay lên thề, y như người ta làm lễ tuyên thệ khi vào hội kín. Tôi cũng ào ạt cho xong. Bọn chúng còn bắt tôi hứa cấm được nói đi nói lại thêm vài phen buộc chặt mới chịu. Mặt tôi đỏ ửng lên, cái đầu xoay xoay như vừa nhắp phải ngụm rượu mạnh khi vừa nhìn cái ảnh.
Chèn đéc ui, đúng là bọn giặc quỉ, chúng sưu tầm ở đâu ra bức ảnh cực kỳ tấn khích. Tôi chỉ mới hiếng mắt nhìn nhoáng nhoàng, ngờ đâu tôi phải trừng trừng mở to đồng tử và há hốc miệng ra. Các cụ có biết nội dung ra sao không ?
Lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn cái cảnh vô cùng gai mắt : trong ảnh một thằng tây lực lưỡng đang đằn ngửa con bé đen thui, dạng nhỉnh hai đùi ra, vú vê thòng lõng, và hai đứa đang đâm vào nhau bằng món gì trông như cái dùi cui bóng lưỡng.
Cả người tôi bỗng hầm hập, như lên cơn sốt nặng, tay chân nặng trĩu, như không sao nhấc lên. Tôi nhìn bọn nhóc thẫn thờ như chính tôi đang ở trong tình trạng phải nhăn nhó chịu đựng giống con nữ trong ảnh vậy.
Bọn giai thấy tôi như bị ma ám thì sợ, chúng nhao nháo cả lên, thằng nắm tay, thằng nắm vai lắc lia lắc lịa. Có thằng chả biết quính quáng thế đếch nào, hay mụ người vì khiếp, cứ vun hai tay ôm chặt lấy ngực tôi mà gọi cho tôi tỉnh.
Bọn giai thấy tôi như bị ma ám thì sợ, chúng nhao nháo cả lên, thằng nắm tay, thằng nắm vai lắc lia lắc lịa. Có thằng chả biết quính quáng thế đếch nào, hay mụ người vì khiếp, cứ vun hai tay ôm chặt lấy ngực tôi mà gọi cho tôi tỉnh.
Tôi thả hồn mãi tận đâu đó, miệng lảm nhảm nói lung tung, làm mấy thằng nhóc lo sốt vó. Tôi nghe loáng thoáng chúng hè nhau sai một thằng đi tìm nước vã vào trán tôi cho tôi thoát cảnh mê. Chả biết chúng học ở đâu mà có thằng tự dưng quay ra gọi ơi ới ba hồn chín vía mau về nhập lại thân tôi, có lẽ nó nghĩ là tôi đang bị ma nhập.
Mãi đến khi tiếng chuông điện réo ầm ĩ báo giờ vào lớp, tôi mới choàng tỉnh. Bọn giai thở phào, tôi còn ngơ ngác nhìn quanh để hồn nhập xác dần. Còn cái thằng đang ôm tịt hai bầu vú tôi bẽn lẽn nói lăng nhăng : tớ xin lỗi, tớ không chủ ý, tại thấy đằng ấy bỗng dưng khờ nghệt ra, nên tớ vớ đại để mong làm cho đằng ấy tỉnh.
Tôi chả trách cứ gì hắn, song mấy thằng bạn thi nhau kháo dồn dập : thằng ông mãnh sướng nhé, khi không bợ trúng hũ vàng. Cả buổi sáng đó, tôi vào lớp bị ám ảnh vì cái ảnh chết tiệt đó. Tôi thắc mắc hai đứa trong ảnh làm gì mà trông hùng hục, khiếp !
Tôi chả trách cứ gì hắn, song mấy thằng bạn thi nhau kháo dồn dập : thằng ông mãnh sướng nhé, khi không bợ trúng hũ vàng. Cả buổi sáng đó, tôi vào lớp bị ám ảnh vì cái ảnh chết tiệt đó. Tôi thắc mắc hai đứa trong ảnh làm gì mà trông hùng hục, khiếp !
Hẳn nhiên tôi không còn tập trung được gì sất. Cũng may tôi không bị thầy truy bài nên còn dấu diếm được. Tôi về nhà nháo nhác như người đi lạc, mẹ nhìn thấy thất kinh, cứ nắm cổ tay tôi giằng giằng, hỏi thúc : mày có sao không, tự nhiên mặt mày xanh ra, hay có đứa nào nó hiếp mày ?
Tôi mệt mỏi cực độ, chỉ lí nhí đáp : con hơi mêt, con cần nghỉ. Rồi tôi lết chân về buồng, mẹ định đi theo dìu, nhưng tôi không khứng. Vào phòng tôi đổ chúi người nằm lăn ra, tay chân càng bải hoải hơn lúc ở trường.
Trí óc tôi bềnh bồng bay lượn đi khắp chốn. Trước mắt hoa đốm lập lòe, chói chang như bị một dòng điện mạnh chĩa vào người bị hỏi cung vậy. Tôi lườn ườn nằm quay quắt, miệng khô đắng, da sạm lại, tôi nghĩ bụng : kiểu này bệnh đến nơi.
Trí óc tôi bềnh bồng bay lượn đi khắp chốn. Trước mắt hoa đốm lập lòe, chói chang như bị một dòng điện mạnh chĩa vào người bị hỏi cung vậy. Tôi lườn ườn nằm quay quắt, miệng khô đắng, da sạm lại, tôi nghĩ bụng : kiểu này bệnh đến nơi.
Cứ vừa nhắm mắt là tôi lại thấy cái cảnh trong ảnh. Cha mẹ ôi ! hai đứa làm quái quỉ gì mà gớm ghiếc. Tôi thoáng nhớ cái đoạn thùi lùi đâm giữa háng con nhỏ, nó vâm thế mà còn nhăn nhó khó chịu. Bây giờ tôi mới sực nhớ ra hĩm con bé ngoạm đến vậy mà cái gậy thịt vẫn còn thừa ra một khúc.
Tôi bỗng liên tưởng của ấy nếu giúi vào người tôi, chắc nó đâm xuyên từ trước ra sau chứ bỡn. Tôi lắc đầu quầy quậy để hất rũ nỗi ám đó đi, song đôi mắt tôi vẫn không sao tránh khỏi hình cảnh bạo liệt đó.
Tôi lại nhớ đến cặp vú của con bé. Có lẽ nó to không kém gì vú mẹ. Nó bị xốc tênh hênh lên mà vẫn chè bè khắp lồng ngực, thấy nể luôn. Có chăng nó khác mẹ ở chỗ da đen nhánh, bóng bẩy, tuồng như một thứ ngọc thạch được thoa thêm dầu trơn vào.
Cả ngày hôm đó, tôi rất mệt. Mẹ gọi ra dùng bữa, tôi cũng nại ý không muốn ăn. Mẹ quá lo, hết lăng xăng sờ đầu, sờ cổ, lại lầm thầm hỏi : hay mẹ nấu cháo thịt cho mày nhấm nháp tí nhé. Thấy tôi lì lì và khăng khăng lắc, mẹ đã sụt sịt ngay được : mày đừng làm mẹ lo, mày cứ ngơ ngơ thế này thì mẹ biết nguyên do làm sao mà gỡ.
Mẹ tỏ ra thương quí tôi nên mẹ lăn vào nằm cùng. Tự động mẹ vạch áo lên, nhứ một bên vú vào miệng tôi : con ngậm đi cho tỉnh, rồi muốn gì mẹ cũng cho. Tôi lừ đừ chê, chỉ đưa tay sờ nhẹ vú mẹ lặng im.
Chợt tôi khóc thút tha thút thít. Nước mắt tôi trào ra hàng hàng lớp lớp. Mẹ quính quéo lấy vạt áo vừa lau, vừa than rầm trời : tội nghiệp con tôi, tội nghiệp con tôi. Mẹ càng dỗ, tôi càng thét và kêu lên vô thức : dã man, dã man, sao mày nỡ hành người ta như thế.
ẩm bẩm : con bé dại dột, chui rúc vào đâu, bị ma ám rồi. Chưa chi mẹ đã ngồi xốc lên, kéo vạt áo ngay ngắn, chắp hai tay khấn vạ khấn vật : xin vong linh tha cho con bé.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét